Chia sẻ Tin Mừng (Năm A)
Chúa nhật thứ 5 Thường Niên
Chúa nhật thứ 5 Thường Niên
(09/02/2014)
Tin Mừng: Mt 5,13-16
Muối cho đời và ánh
sáng cho trần gian
Câu hỏi gợi ý:
1. Muối
dùng để làm gì? Trở nên muối cho đời nghĩa là gì?
2. Nói cụ
thể, ta có thể trở nên muối cho đời bằng cách nào?
3. Người
ta có thể theo tôn giáo của ta đang khi ta chẳng tốt hơn họ, chẳng hạnh phúc
hơn họ không? Tôn giáo của ta có thật sự hấp dẫn họ không?
CHIA SẺ
1.
Công
dụng của muối và nhiệm vụ của người Kitô hữu
Muối dùng
để ướp thức ăn, giữ thức ăn khỏi hư thối, đồng thời thêm vị ngon cho nó. Ðức Giêsu
đã dùng hình ảnh này để nói lên sứ mạng của người Kitô hữu đối với môi trường
mình đang sống.
Nếu muối dùng
để ướp thức ăn, giữ thức ăn khỏi hư và thêm vị ngon cho nó, thì Thiên Chúa muốn
dùng người Kitô hữu là chúng ta để giữ cho thế giới, xã hội không bị hư hỏng bởi
gương xấu, bất công, hận thù, bạo lực, mà trở nên tốt đẹp hạnh phúc hơn nhờ
gương sáng, sự thực thi công lý, tình thương của chính chúng ta.
2.
Trở
nên muối cho đời bằng cách nào?
Làm sao
chúng ta có thể giữ cho thế giới đừng hư hỏng mà trở nên tốt đẹp hơn? Ðức Giêsu
đề nghị với chúng ta một phương cách cũng lại bằng một ẩn dụ: “Chính anh em là ánh sáng cho trần gian”.
Mọi người
ai cũng cần ánh sáng để nhìn thấy, để biết lối đi hầu khỏi té ngã, để biết
đường mà làm công nọ việc kia. Về mặt tâm linh, người ta cũng cần có những
gương sáng để họ theo đó mà hành xử cho đúng, cho khôn ngoan, cho tốt đẹp trong
mọi trường hợp. Nhưng gương sáng đó họ tìm nơi đâu? Khi nói: Chính anh em là
ánh sáng cho trần gian, Ðức Giêsu đã giao phó cho chúng ta nhiệm vụ làm gương
sáng cho mọi người chung quanh, trong môi trường mình sống. Khi làm gương sáng
như thế, chúng ta đã trở nên muối cho đời.
3.
Chúng
ta có làm gương sáng trong môi trường mình không?
Tình hình
xã hội hiện nay có nhiều điều đáng bi quan: bất công, bạo lực và nhiều thứ tệ
nạn xã hội đang lan tràn, mạng sống con người bị coi thường (nhất là của thai
nhi), tình dục bị lạm dụng, bảng giá trị Kitô giáo bị đảo lộn (nhiều người, kể
cả Kitô hữu, coi trọng tiền bạc, địa vị hơn tình nghĩa.), v.v. Nói chung, thế
giới đang bị hư hỏng từ gia đình đến ngoài xã hội. Vì thế, bất kỳ người Kitô
hữu nào cũng cần ý thức lại nhiệm vụ làm muối cho đời, làm ánh sáng cho trần
gian mà Ðức Giêsu đã giao cho chúng ta. Nhưng thử hỏi, người Kitô hữu - cụ thể
là chính chúng ta đã ý thức và cố gắng thực hiện nhiệm vụ ấy trong cuộc đời
mình chưa?
Thực tế
đang trả lời cho chúng ta. Giáo Hội lúc nào cũng nỗ lực truyền giáo, bỏ ra biết
bao nhiêu nhân lực và tài lực vào công việc này. Nhưng. hiện nay, dân số Kitô
giáo trên thế giới tuy có tăng theo đà tăng của dân số thế giới, nhưng tỷ lệ
người Kitô hữu đang càng ngày càng giảm khoảng từ 50 năm nay. Tại châu Âu, nơi
trước đây số Kitô hữu đã lên tới 70%, thì nay tỷ lệ người Kitô hữu thực hành
đạo thật sự (pratiquants, church-goers) chỉ còn chưa tới 5%. Tại châu Á, tỷ lệ
người Kitô hữu hiện nay - theo thống kê của Tòa Thánh tính đến cuối năm 1998 -
chỉ được 2,7%. Số Kitô hữu gia tăng chủ yếu là do trẻ con vừa lọt lòng mẹ thì
đã thành Kitô hữu do được rửa tội sớm, và số người lớn trở lại Kitô giáo chủ
yếu là do kết hôn với người Kitô hữu. Số người giác ngộ Kitô giáo để tự nguyện trở
nên Kitô hữu thì rất ít.
Ðiều ấy
đòi hỏi chúng ta phải suy nghĩ để tìm ra nguyên nhân: chúng ta đã sống đạo thế
nào? Thiết tưởng mọi nỗ lực truyền giáo đều là vô ích, nếu chính người Kitô hữu
chỉ giữ đạo một cách hình thức, chỉ biết đến nhà thờ dự lễ, năng lãnh nhận các
bí tích, chứ không thật sự áp dụng tinh thần Ðức Kitô vào trong đời sống của
mình.
4.
Phải
chăng cách sống của ta là một phản chứng?
Mahatma
Gandhi có vẻ như thách thức người Kitô hữu: Nếu những người Kitô hữu ở Ấn độ
thật sự sống đúng tinh thần của Ðức Kitô thì họ chẳng cần phải mất công rao
giảng, toàn Ấn độ sẽ trở thành Kitô hữu hết. Trước mắt ông, người Kitô hữu - cụ
thể là người Anh lúc ấy đang đô hộ dân tộc ông – cũng tham lam, bất công và tàn
bạo không kém gì những kẻ xâm lăng khác. Ông rất say mê Ðức Kitô, nhưng ông
không thể trở nên Kitô hữu vì những người đem Kitô giáo đến với dân tộc ông lại
chính là những người đang nô lệ hóa dân tộc ông, đàn áp dân tộc ông một cách dã
man. Nếu những kẻ nô lệ hóa dân tộc ông mà được Thượng Ðế thưởng công đang khi
dân tộc hiền hòa của ông lại bị phạt chỉ vì không phải là Kitô hữu, thì vị
Thượng Ðế như thế không thể chấp nhận được!
Biết bao
người như Gandhi rất mộ mến Ðức Giêsu, nhưng cứ nhìn thấy cách sống của những
người Kitô hữu chung quanh họ là họ cảm thấy chẳng cần phải vào Kitô giáo làm
gì. Vì người Kitô hữu nói chung cũng chẳng hơn gì họ: cũng ích kỷ, cũng ăn gian
nói dối, cũng gây bất công, cũng lặng im trước bất công, cũng sống chẳng có
tình nghĩa bao nhiêu. Làm sao họ có thể tin được những người chẳng tốt hơn họ,
đôi khi kém họ lại được Thiên Chúa ân thưởng chỉ vì là Kitô hữu, còn họ cũng
sống như vậy thậm chí tốt hơn thì lại bị phạt. Chẳng lẽ chúng ta lại giới thiệu
với họ một Thiên Chúa bất công và vô lý như vậy qua cách sống của chúng ta?
5.
Truyền
giáo bằng chính đời sống phù hợp với Tin Mừng
Nếu đời
sống của ta ngược lại với Tin Mừng, làm sao ta có thể làm muối cho đời để đời
khỏi hư hỏng được? làm sao ta có thể làm cho đời tốt đẹp lên được? Muối như thế
là muối đã lạt. Muối có giá trị hay không là ở vị mặn của nó. Nếu muối lạt thì còn
làm được việc gì? Nó đã thành vô dụng thì chỉ còn việc quăng ra ngoài cho người
ta chà đạp thôi!
Ta thử tự
xét xem chất muối của mình có còn mặn không? có còn tác dụng ướp nữa không? Xét
một cách cụ thể hơn: sự hiện diện của ta trong gia đình, trong xứ đạo, trong xã
hội, nơi ta làm việc có phải là ánh sáng dẫn đường cho môi trường ấy tốt hơn
không? Những vùng đông Kitô hữu có trật tự và phát triển - nhất là về mặt đạo
đức - cao hơn những vùng khác không? Sự hiện diện của một ngôi giáo đường có
đích thực là một sự chúc lành cho toàn vùng chung quanh không? có làm cho dân
chúng vùng chung quanh trở nên tốt hơn, trật tự hơn, hạnh phúc hơn không?
Theo quan
niệm của Gandhi, để toàn dân Ấn Ðộ trở thành Kitô hữu, không cần phải đổ công
đổ của ra mà truyền giáo cho bằng chỉ cần người Kitô hữu sống đích thực tinh
thần của Ðức Giêsu là đủ. Sống như thế chính là trở nên ánh sáng cho trần gian.
Thật mỉa
mai khi muối đã lạt lại còn muốn ướp cái này cái nọ, ích lợi gì? Và mỉa mai hơn
nếu đạo mình mình không thèm sống lại còn muốn đem đạo ấy truyền cho người khác?!
Vừa truyền giáo, vừa sống phản lại Tin Mừng thì chẳng khác gì trống đánh xuôi,
kèn thổi ngược. Thật mỉa mai khi chính mình tối om lại muốn làm ánh sáng dẫn
đường cho người khác!