Chia sẻ Tin Mừng
Chúa nhật thứ 4 Thường Niên
Chúa nhật thứ 4 Thường Niên
Lễ Dâng Chúa Giêsu
trong đền thánh
(02/02/2014)
Tin Mừng: Lc 2,22-32
Tiến dâng Ðức Giêsu cho
Thiên Chúa
Câu hỏi gợi ý:
1. Gia
đình của Ðức Giêsu tôn trọng lề luật như thế nào? Tại sao phải tôn trọng lề
luật?
2. Các
kinh sư Do Thái là những người giữ các luật tôn giáo một cách rất nhiệm nhặt.
Họ có vì thế mà trở nên công chính trước mặt Thiên Chúa không? Tại sao? Bạn rút
ra được bài học gì cho việc giữ luật của bạn?
3. Tình
yêu và lề luật, cái nào là mục đích, cái nào là phương tiện? Cái nào làm cho
bạn trở nên công chính, thánh thiện?
CHIA SẺ
1. Ðức Maria và Thánh Giuse tôn trọng lề
luật
Bài Tin Mừng cho thấy Ðức Maria và thánh Giuse đã chu
toàn những tập tục của luật Môsê liên quan đến việc hạ sinh Ðức Giêsu. Luật Môsê
qui định tất cả các trẻ nam đều phải cắt bì và đặt tên vào ngày thứ 8 sau khi
chào đời (x. Lv 12,3; Lc 1,59-60; 2,21). Khi được 1 tháng tuổi, trẻ phải được
đem tới đền thờ để làm lễ chuộc lại con, vì mọi con đầu lòng - dù là người hay
là thú vật - đều phải tiến dâng cho Thiên Chúa, vì nó thuộc về Ngài, rồi phải
chuộc nó lại từ Thiên Chúa (x. Xh13,2.12-13; Ds 18,15-16). Mặc dù biết Ðức
Giêsu, con của mình, là Con Thiên Chúa, Ðức Maria và thánh Giuse vẫn tuân thủ
tất cả những gì lề luật đòi buộc. Ðó là một gương mẫu cho chúng ta.
2. Vấn
đề: có nên giữ luật như các kinh sư Do Thái không?
Như vậy là
chúng ta phải nghiêm chỉnh tuân giữ lề luật. Nhưng một vấn đề rất cụ thể và hết
sức thiết thực đặt ra cho chúng ta là: các kinh sư Do Thái, những người
Pha-ri-sêu, nổi tiếng là giữ luật một cách nhiệm nhặt, nhưng lại bị Ðức Giêsu
chê trách rằng họ chẳng hề tuân giữ lề luật. Thật vậy, Ðức Giêsu đã từng tuyên
bố với các kinh sư Do Thái rằng: “Ông Môsê
đã chẳng ban Lề Luật cho các ông sao? Thế mà không một ai trong các ông tuân
giữ Lề Luật!” (Ga 7,19). Stê-pha-nô cũngnói với các kinh sư Do Thái tương
tự như thế trước khi bị họ ném đá chết: “Các
ông là những người đã lãnh nhận Lề Luật do các thiên sứ công bố, nhưng lại
chẳng tuân giữ” (Cv 7,53). - Vậy phải giữ luật như thế nào mới được gọi là
thật sự giữ luật? mới đẹp lòng Thiên Chúa? mới trở nên thánh thiện đích thực?
3. Cần
phân biệt luật tổng quát và luật chi tiết
Trong tôn
giáo, lề luật là những điều mà mọi tín đồ phải thực hiện hay tuân giữ để thực
hiện tinh thần hay mục đích của tôn giáo: nên trọn lành, được cứu rỗi. Luật lệ
gồm hai phần mà chúng ta cần phân biệt:
Phần tinh
thần, mang tính tổng quát, phát xuất từ Thiên Chúa. Phần này - tương tự như
hiến pháp trong một quốc gia - là những nguyên tắc mang tính tổng quát, nhưng
hết sức quan trọng. Có thực hiện được những nguyên tắc tổng quát này thì mới
đạt được mục đích của tôn giáo. Trong Kitô giáo, có hai nguyên tắc tổng quát
nhất là: “Ngươi phải yêu mến Ðức Chúa,
Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực, và hết trí khôn
ngươi, và yêu mến người thân cận như chính mình” (Lc 10,27); “Tất cả Luật Môsê và các sách ngôn sứ đều tuỳ
thuộc vào hai điều răn ấy” (Mt 22,40).
Hai nguyên
tắc này đã được thánh Phaolô và Giacôbê tổng hợp lại thành một nguyên tắc duy
nhất: “Ai yêu người, thì đã chu toàn Lề
Luật... Yêu thương là chu toàn Lề Luật” (Rm 13,8.10); “Anh em hãy mang gánh nặng cho nhau, như vậy là anh em chu toàn luật Ðức
Kitô” (Gl 6,2); “Luật Kinh Thánh được
đưa lên hàng đầu là: Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình” (Gc
2,8). Chính Ðức Giêsu cũng tuyên bố rất rõ ràng: “Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau; anh
em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em” (Ga 13,35).
Phần cụ
thể, mang tính chi tiết, thường do con người lập nên bằng cách suy diễn từ
những điều luật tổng quát trên cách áp dụng cụ thể những điều luật ấy trong mọi
tình huống của đời sống con người. Phần này - tương tự như luật pháp trong một
quốc gia - gồm những điều luật cụ thể giúp thể hiện một cách chi tiết những
điều luật tổng quát (trong quốc gia là hiến pháp).
Kitô giáo
có vô số điều luật - trong giáo luật cũng như trong từng lãnh vực của tôn giáo -
nhằm cụ thể hóa và chi tiết hóa hai nguyên tắc tổng quát mến Chúa, yêu người
nói trên. Mọi Kitô hữu đều phải cố gắng thực hiện những qui định mang tính chi
tiết này, để nhờ đó thực hiện cách hoàn hảo hai nguyên tắc tổng quát trên.
4. Giá
trị của hai thứ luật trên
Những điều
luật căn bản, mang tính tổng quát thì có giá trị tuyệt đối, con người phải thực
hiện trong bất kỳ tình huống nào, và không hề có luật trừ. Ðó là luật phát xuất
từ Thiên Chúa. Theo tinh thần của đoạn Tin Mừng Mt 25,31-46 thì Thiên Chúa chỉ
phán xét con người theo điều luật tổng quát này của Ngài mà thôi.
Những điều
luật mang tính chi tiết đều phải nhằm giúp con người thực hiện điều luật tổng
quát trên trong những tình huống cụ thể hơn. Do đó, chúng chỉ có giá trị khi nhằm
mục đích thực hiện hoàn hảo những nguyên tắc tổng quát trên và khi phù hợp với
mục đích ấy. Do đó, bất cứ điều luật chi
tiết nào nếu đem áp dụng trong những hoàn cảnh cụ thể mà phản ảnh đúng hay phù
hợp với những nguyên tắc tổng quát trên, thì người tín hữu buộc phải tuân giữ.
Trái lại, nếu trong một hoàn cảnh cụ thể nào đó, việc áp dụng những luật cụ thể
này lại đi ngược với tinh thần của điều luật tổng quát trên, thì trong hoàn
cảnh cụ thể ấy, người tín hữu không buộc và cũng không nên tuân theo.
Chính Ðức
Giêsu đã sẵn sàng lỗi luật ngày sa-bát khi mà nếu giữ luật chi tiết này trong
những trường hợp cụ thể Ngài gặp thì hóa ra lại vi phạm một luật tổng quát hơn,
là luật yêu thương (x. Mt 12,1-8; 9-14; Lc 13,10-17; 14,1-6; Ga 5,1-18;
9,1-41). Vì khi soạn ra những điều luật chi tiết này, không ai có thể nghĩ ra
hết tất cả những trường hợp luật trừ, là những trường hợp mà tuân hành những
luật này sẽ trở nên vi phạm những lề luật cao hơn hay tổng quát hơn.
Trong hiến
pháp của một quốc gia thường có một khoản qui định rằng bất cứ một điều khoản
nào trong luật pháp mà đi ngược lại tinh thần của bất kỳ một điều khoản nào
trong hiến pháp, thì điều khoản trong luật pháp ấy trở thành vô giá trị, không
phải tuân giữ. Hiến pháp mới là căn bản, luật pháp chỉ là công cụ hay phương
tiện để thể hiện hay thực hiện hiến pháp mà thôi.
Vậy chúng
ta cần phải tập trung quan tâm vào việc thực hiện điều luật tổng quát của Kitô
giáo là mến Chúa, yêu người, mà tóm gọn hơn nữa là yêu người, hơn là
chú tâm thực hiện những chi tiết của lề luật thành văn. Nói thế không có nghĩa
là không cần thực hiện những điều luật chi tiết, vì theo Ðức Giêsu thì: “Các điều này vẫn cứ phải làm, mà các điều
kia thì không được bỏ” (Mt 23,23b).
5. Một
cám dỗ thường xảy ra đối với việc thực hiện lề luật
Người tín
hữu không được giáo dục đức tin đầy đủ thường bị cám dỗ chỉ quan tâm thực hiện
những điều luật chi tiết, cụ thể, thậm chí quan trọng hóa cả những chi tiết của
luật lệ, mà không hề quan tâm tới tinh thần tổng quát của lề luật. Do đó,
thường xảy ra tình trạng như sau: có những tín hữu giữ những luật lệ tôn giáo
một cách hết sức chi tiết, tỉ mỉ, được mọi người coi là đạo đức, thánh thiện.
Nhưng nếu những người ấy tự xét mình một cách nghiêm túc xem mình đã thật sự
mến Chúa yêu người chưa, thì họ phải tự nhìn nhận là chưa, hoặc còn thiếu sót
hơn cả những người bình thường khác.
Ðiều chúng
ta phải lấy làm lạ và phải suy nghĩ thật nghiêm túc là: các kinh sư Do Thái giữ
luật nhiệm nhặt như vậy, thế mà Ðức Giêsu lại đánh giá rằng “không một ai trong các ông tuân giữ Lề Luật”! (Ga 7,19), Tại sao?
Vì tuy họ quan tâm giữ nhiệm nhặt nhiều điều khoản của tôn giáo, nhưng “họ lại bỏ những điều quan trọng nhất trong
Lề Luật là công lý, tình thương và lòng chân thành” (Mt 23,23). Và những
khoản luật mà họ tuân giữ nhiệm nhặt ấy nghĩ cho cùng cũng chỉ là “giới luật của phàm nhân” (Mt 15,9). Nên
việc giữ luật nhiệm nhặt ấy cuối cùng lại trở thành sôi hỏng bỏng không, hay
như công dã tràng!
Còn cách
giữ Luật Chúa của chúng ta thì sao? Liệu Thiên Chúa có đánh giá chúng ta, những
người đang tự hào là giữ luật một cách nghiêm nhặt, tương tự như thế không? Rất
có thể, vì chúng ta chỉ chú ý tới cái xác của lề luật, là những điều khoản
thành văn, mà không chú ý tới cái hồn của lề luật, tức tinh thần của lề luật.
Xác mà không có hồn thì chỉ là xác chết, vô giá trị! Chắc chắn tới ngày phán
xét, rất nhiều người đã giữ luật một cách nhiệm nhặt không kém gì các kinh sư
Do Thái, nhưng lại đứng vào hàng ngũ quân bị nguyền rủa (Mt 25,41), chỉ vì “xưa Ta đói, các ngươi đã không cho ăn; Ta
khát, các ngươi đã không cho uống”, v.v. (25,42tt). Tội nghiệp cho họ là
những kẻ mà Luật Chúa thì không thèm giữ, chỉ toàn lo giữ luật của phàm nhân!
No comments:
Post a Comment