Chia sẻ Tin Mừng
Chúa nhật thứ I Thường Niên
Chúa nhật thứ I Thường Niên
Lễ Đức Giêsu chịu phép Rửa
(12/01/2014)
Tin Mừng: Mt 3,13-17
Lời chứng của Gioan Tẩy Giả về Đức Giêsu
Câu hỏi gợi ý:
1. Bản
thân Ðức Giê-su hoàn toàn vô tội, thế mà Ngài lại sẵn sàng chịu rửa tội, một
nghi thức chỉ dành cho kẻ có tội. Tại sao vậy? Ngài làm một chuyện phi lý hay
giả dối chăng?
2. Qua
việc chịu phép rửa, một cách nào đó, Ðức Giê-su đã nhìn nhận mình là kẻ tội lỗi,
dù bản thân Ngài hoàn toàn vô tội. Ta có bao giờ hành động như Ngài chưa? nhất
là khi cần chấm dứt sự giận dữ của ai đó? hoặc cần đem lại hạnh phúc cho ai đó?
3. Là cấp
lãnh đạo mà ta không dám nhận trách nhiệm về phía mình khi có chuyện đáng tiếc
xảy ra trong tập thể của mình, lại hoàn toàn đổ lỗi cho người khác, thì có xứng
đáng là cấp lãnh đạo không?
CHIA SẺ
1. Bài học từ biến cố chịu phép rửa của Đức
Giêsu
«Ngài là người hoàn toàn vô tội: Nơi Người
không có tội lỗi» (1Ga 3, 5). Thế mà vì yêu thương nhân loại, Ngài đã sẵn
sàng nhận hết tội lỗi của cả nhân loại về cho mình. Ðiều đó chẳng làm cho chúng
ta suy nghĩ và rút ra một bài học sao?
Chúng ta
ai nấy đều có tội không nhiều thì ít, thế mà rất nhiều khi ta lại không muốn
nhìn nhận mình là kẻ có tội. Ta tìm đủ cách để người khác nghĩ về ta tốt hơn
thực trạng hay bản chất của ta. Nhiều khi ta còn giả hình để người khác lầm
tưởng rằng ta rất tốt, ta vô tội. Nếu có ai nói xấu ta, thậm chí rất đúng, ta
cũng tỏ ra bực bội hay thù ghét người ấy. Ta không muốn nhìn nhận thực trạng
xấu xa của mình. Trong những cuộc tranh luận, nhiều khi ta thấy mình sai trái, đuối
lý, nhưng ta không có can đảm nhận phần sai trái về phía mình, mà cứ cãi chầy
cãi cối để khỏi phải nhận lỗi, thậm chí còn kết án ngược lại cho người khác. Như
thế, ta đã tự chứng tỏ mình thiếu thành thực và không ngay thẳng.
Khi một
người khác bực bội, tức giận vì một thiệt hại nào đó mà họ nghĩ là do ta gây
ra, lúc đó ta thường xử sự thế nào? Nếu ta có lỗi thật sự, ta có dám nhìn nhận
mình có lỗi để người kia nguôi cơn giận không? Thiết tưởng nhận lỗi mình lúc
đấy là một bổn phận của đức công bằng. Nếu không nhận lỗi, ta còn làm cho sự
bất công ấy nặng thêm, vì làm cho người kia tức giận hơn nữa, tức làm khổ họ,
và có thể gây hại cho họ về tâm lý hoặc thể lý. Việc can đảm nhận lỗi trong
những trường hợp như thế không bao giờ làm giảm giá trị con người ta, mà còn
khiến người khác thêm kính phục ta. Trái lại, có lỗi mà không chịu nhận mới
đáng hổ thẹn và đáng khinh bỉ.
Nếu ta
hoàn toàn không có lỗi, nhưng vì người kia hiểu lầm, nên trong cơn tức giận, họ
nhất quyết đổ lỗi cho ta, thì ta xử sự thế nào? Ta có thể trước hết giải tỏa
cơn giận cho họ đã, chẳng hạn bằng cách tạm thời nhận lỗi về phía mình, rồi chờ
khi họ bớt giận, nghĩa là có đủ sáng suốt và khách quan, thì cho họ thấy rõ ai
phải ai trái. Ðó là một hành động khôn ngoan và bác ái, vì trong cơn tức giận
vì bị thiệt hại quá mức, theo tâm lý thường tình, người ta có nhu cầu tâm lý là
phải trút cơn giận đó lên người khác để cơn giận được thỏa mãn. Lúc đó, họ
không đủ sáng suốt để nhận ra lỗi của mình, vì giận chính là tình trạng điên
khùng hay mất trí trong giây lát. Những lúc đó họ chỉ biết đổ lỗi lên đầu người
khác cho hả giận. Khi có người nhận lỗi, cơn giận của họ giảm đi ngay như lửa
bị tạt nước vào.
Biện minh
cho việc mình vô tội lúc ấy thường giống như đổ thêm dầu vào lửa, chỉ làm cơn
giận của họ bùng lên mạnh mẽ hơn, không làm cho họ nhận ra lỗi của họ, và cũng
chẳng giải quyết được gì. Kinh nghiệm cho tôi thấy: thường sau khi họ được thỏa
mãn cơn giận, tâm trí họ sáng suốt hơn, và họ dễ dàng nhận ra lỗi của họ. Thói
đời là ta càng đổ lỗi cho người khác, thì họ càng có khuynh hướng chữa lỗi và
tìm cách đổ lỗi lại cho ta. Còn nếu ta khiêm nhượng nhận lỗi về phía mình, thì
người kia tự nhiên có khuynh hướng tự xét mình, nhờ đó dễ dàng nhận ra sai trái
của họ. Và sau đó họ thường nể phục tư cách và lối xử sự của ta.
Trong mọi
trường hợp, hãy bắt chước Ðức Giêsu, dù hoàn toàn vô tội, vẫn sẵn sàng mặc lấy
thân phận kẻ tội lỗi và chịu đối xử như kẻ có tội.
2. Dám nhận trách nhiệm về phía mình
là một dấu chứng của người lãnh đạo trưởng thành
là một dấu chứng của người lãnh đạo trưởng thành
Trong các
tập thể - như gia đình, xã hội, Giáo Hội - ta thường thấy những chuyện như: khi
có chuyện thành công hay tốt đẹp xảy ra, người lãnh đạo thường nhận ra công của
mình trong đó, và sẵn sàng đón nhận những lời tán tụng, tri ân, và những lợi
lộc từ sự thành công ấy. Nhưng khi thất bại hoặc có sự cố đáng tiếc xảy ra, cấp
lãnh đạo thường tìm cách đổ lỗi hoặc qui trách nhiệm cho cấp dưới, hoặc cho
hoàn cảnh, còn mình thì lấy nước rửa tay kiểu Phi-la-tô: Ta vô can
trong vụ này (Mt 27,24). Và sau đó thì cấp dưới lãnh đủ những thiệt hại do sự
cố đáng tiếc ấy: bị la rầy, bị phạt, mất uy tín, phải bồi thường, tù tội, v. v.
Còn người lãnh đạo thì hoàn toàn vô sự, mặc dù trong thực tế sự đáng tiếc ấy
chủ yếu hoặc phần nào là do sự lãnh đạo thiếu sáng suốt của mình.
Phải chăng
Kinh Cáo Mình với câu lỗi tại tôi, lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng chỉ được
đọc duy nhất ở trong thánh lễ và những buổi đọc kinh, chứ rất ít khi được đọc (=thể
hiện) trong đời sống thường nhật. Ðạo của chúng ta phải chăng chỉ được thực
hành ở trong chứ không phải ở ngoài nhà thờ, đang khi 99% thì giờ của chúng ta
lại là ở ngoài nhà thờ! Theo tinh thần Kinh Cáo Mình, ta cần nhạy bén trong
việc nhận ra phần lỗi - trực tiếp hay gián tiếp - của mình trong mọi điều xấu
xảy ra nơi gia đình, đoàn thể, ngoài xã hội hay trong Giáo Hội của ta. Có những
việc hết sức đáng tiếc xảy ra mà ta tưởng chừng mình vô can, nhưng xét cho kỹ
rất có thể ta có lỗi vì đã tỏ ra thờ ơ, không can thiệp theo lương tâm khiến
cho những việc ấy xảy ra.
Không dám
nhận trách nhiệm về phía mình dù là cấp lãnh đạo hay cấp dưới đều là dấu chứng
của sự thiếu trưởng thành về mặt tâm linh và xã hội hay Giáo Hội. Thiết tưởng
chúng ta nên suy niệm bài Tin Mừng hôm nay để chỉnh sửa lại cách hành xử sai
trái ấy.
Ðức Giêsu
vô tội hoàn toàn, nhưng Ngài sẵn sàng nhận lấy trách nhiệm của cả nhân loại về
phía mình. Ngài đã hành xử như một kẻ có tội cần phải sám hối, phải xin lỗi
trước mặt Thiên Chúa bằng nghi thức rửa tội. Không chỉ như thế, Ngài còn sẵn
sàng đền bù với giá cao nhất là mạng sống của Ngài những tội lỗi mà Ngài đã tự
qui về cho mình thay cho cả nhân loại. Hành động của Ngài thật hết sức anh hùng
và dũng cảm.
Ðức Ki-tô
thì hành động như thế, chẳng lẽ các Ki-tô hữu, những kẻ theo Ðức Ki-tô, những
môn đệ của Ngài, những Ki-tô khác lại hành động khác với Ðức Ki-tô
sao? Nếu không giống Ngài 100% thì ít ra cũng phải được 50%, hay ít nhất cũng
phải 40 hay 30%! Nếu không thì sao ta lại dám tự nhận mình theo Ngài? là môn đệ
Ngài? Ta theo Ngài ở chỗ nào? là môn đệ Ngài ở chỗ nào? Cần xét lại xem: coi
chừng kẻo ta chính là môn đệ của Phi-la-tô mà lại cứ lầm tưởng và tự xưng là
môn đệ của Ngài!
No comments:
Post a Comment